Bà nội trợ hoang dâm thích vờn cu cậu chủ nhỏ mỗi ngày

Ba tháng trước đây chẳng phải cả một đám đầu trâu mặt ngựa xộc vào đòi chém đòi giết đó sao. Từ vợ đặt trong ngoặt kép đã nói lên nội dung tiềm ẩn của nó. tấm mành rách nát ấy thực chất chẳng khác gì tấm ngăn để quy định bên trong và bên ngoài căn nhà. Hoa mường tượng đến “đối tác” trong hợp đồng là một lão già rụng gần hết răng ngồi xe lăn hay một tên bụng phệ biến thái nào đó đang nằm như đống thịt trên giường nệm đợi nàng mỗi đêm. E là như vậy, “hồng nhan bạc phận”, người xưa nói chẳng sai chút nào. Nàng thay đáy quần bằng mảnh vải ren xin được ở tiệm may gần nhà. Nàng luôn cho rằng thứ gì hợp với mình thì nó sẽ đẹp, không nhất thiết phải cố làm cho giống một ai đó. Số phận thật đen đủi, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, cuối cùng nàng vẫn phải đặt bút ký. Ánh nắng buổi trưa chiếu trên đỉnh đầu, nếu không có cái nón rộng vành chắc đôi má nàng đã rát buốc. – Đợi một chút để tôi chải tóc, ông cứ xuống nhà trước đi tôi xuống ngay – Hoa nói vọng ra. Không cần phải tỏ ra đạo mạo hay sang trọng trước mặt tôi. Hoa sởn gai ốc khi bị khơi lại nỗi khiếp sợ mà nàng thoáng lãng quên. Những đồng tiền ít ỏi nàng gởi sang chỉ đủ cho ông ấy cầm hơi qua ngày. Hoa rút dây vén màn về hai phía nhìn xuống khu vườn, đó là một rừng hoa được trồng thành từng cụm tạo nên một hình thể nào đó trông rất lạ mắt.